Mỗi tháng 2 kỳ, chúng ta thường thu xếp thời gian về chùa để cùng đại chúng sám hối.
Là Phật tử chúng ta phải hiểu thấu ý nghĩa hai chữ Sám Hối.
Nói một cách dễ hiểu Sám Hối nghĩa là tự tận sâu trong tâm phải biết hổ thẹn, ăn năn với những lỗi lầm mà chúng ta vô tình hoặc cố ý tạo ra trong quá khứ.
Quá khứ không những là từ đời nào kiếp nào năm nào, mà mỗi giây phút trôi qua cũng gọi là quá khứ.
Chúng ta thường sám hối Hồng Danh, sám hối Sáu Căn, sám Lương Hoàng,…..theo cách tụng hoặc lễ lạy.
Mỗi kỳ sám hối ấy thường chúng ta hay hết lòng hướng về Tam Bảo để sám hối. Lúc đó thì rất khẩn thiết chân thành ăn năn, cầu nguyện các kiểu, hoặc có thể thề nguyện sẽ không bao giờ gây ra những lỗi lầm như đã từng gây.
Nhưng rồi sau kỳ sám hối thì mọi việc đâu cũng vào đấy, sám thì cứ sám, tội thì cứ gây, nghiệp bất thiện cứ tạo.

Phật dạy:
“Tội từ tâm khởi đem tâm sám
Tâm được tịnh rồi tội liền tiêu
Tội tiêu tâm tịnh thảy đều không
Thế mới thật là chơn sám hối”
Vậy bao lâu nay chúng ta sám hối vì cái hình tướng, nhưng từ sâu trong bản tâm chưa hề thật sự đem hết những lỗi lầm ra để thực sự sám hối.
Nếu đã thực sự sám hối từ bản tâm của mình thì mỗi cái nghiệp bất thiện chúng ta đều thấy sợ và chúng ta sẽ không thâu nạp nó.
Bởi thế chúng ta thường hay than trời trách đất sao cuộc đời tôi luôn chịu nhiều khổ đau và bế tắc, chính vì đâu?
Chính vì vô tình hoặc cố ý chúng ta đã gây khổ đau và bế tắc cho người khác và sâu xa hơn nữa là làm cho người khác có cái nhìn không tốt về đạo Phật, bỏ đạo, bỏ chùa, bỏ tu, bỏ những cái thiện lành đang học hỏi ở chốn thiền môn để đi theo những cái uế trược, những cái bất thiện ở chốn hồng trần. Đó là tội lỗi vô cùng.
Mỗi ngày chúng ta luôn học nhẩm câu “thần chú” vô cùng lợi hại, nếu thuộc được làm được theo đúng ý nghĩa của câu”thần chú” ấy thì bản thân ta cũng như người khác đều lợi lạc, sẽ có được cuộc sống an vui trên cuộc đời này đang rất vô thường và biến đổi.
“Sáng cho người thêm vui
Chiều giúp người bớt khổ”